Tôi cho rằng có lẽ đã quá trễ để viết
một chút gì cho chuyến đi vừa rồi. Tuy nhiên, cảm xúc này rất quan trọng, hôm
nay nó lại chợt ùa về và vỡ òa trong tôi. Bỗng chốc một người bạn ở Bà Râu lại
nhắc tôi nhớ đến kỷ niệm cách đây một tháng. Cảm giác vẫn còn nguyên vẹn. Các bạn
nhỏ ơi, sao hình ảnh các em không thể xóa nhòa trong tôi cũng như các thành
viên trong nhóm. Chân đất, chen chúc, mặt mũi lấm lem, láu cá có, hiền lành có,
nhút nhát có, tranh giành có… Tất cả chỉ xuất phát từ cái đói, cái khát, cái khổ,
cái bất công của cuộc đời đã nhẹ nhàng ban tặng cho số phận các em. Tôi cảm ơn
các em vì nhờ các em, tôi cố gắng hơn cho bản thân và cuộc sống của chính tôi,
vượt qua những lúc chán nản cái sự đời trần thế này, đủ thứ cái để chán khi ta
đã và đang gặp vấn đề mà chỉ một mình ta phải đối diện với nó…
Tiếc thay, chúng tôi quá nhỏ nhoi, quá
ít ỏi để có thể giúp các em tất cả những gì mà lòng mình thật sự mong muốn cho
các em. Hãy cho chúng tôi gửi lời tri ân đến các em, qua các em, những sinh
linh bé nhỏ, chúng tôi thấy được cả niềm tin về cuộc đời, một sự đấu tranh sinh
tồn trong cuộc sống vốn dĩ bất công. Bản lĩnh của các em đã cho chúng tôi thêm
nghị lực đấu tranh trong cuộc đời cát bụi này.
Hãy yêu thương và cho đi dù chỉ là một
khoảnh khắc, để cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa và thấy bạn đã làm gì cho đời. Hẹn
gặp lại các em trong khả năng chúng tôi có thể. Nhớ một chút gì đó mà Bà Râu đã
mang lại cho tôi và nhóm…
Cỏ Mùa Thu.
No comments:
Post a Comment