Monday, May 31, 2010

Cảm giác...


Tự nhiên cảm thấy cái gì nghèn nghẹn trong cổ ngay cái nhìn đầu tiên được thấy các em nhỏ. Ánh mát vô hồn, nét mặt ngơ ngác, thân hình tiều tụy, không lành lặn như những đứa trẻ khác. Ngay từ khi sinh ra, các em đã được ban cho số mệnh như vậy - một cuộc sống, một kiếp người tật nguyền, thiếu thốn tình cảm của cha mẹ và người thân yêu. Vì sao cũng là một sinh linh bé nhỏ, cũng là con người mà lại có sự khác biệt như vậy. Phải chăng cuộc đời vốn dĩ bất công, ngay cả khi hình hài đó vẫn còn là bào thai nguyên sơ. Đôi khi chúng ta muốn làm cho cuộc sống có sự công bằng, cố hết sức để có thể cân bằng mọi thứ, nhưng thiết nghĩ âu cũng là số phận, là định mệnh. Mỗi người một số, tuy nhiên tất cả chúng ta đều có chung một hương nhìn, một lối đi về tình yêu thương. Dù không thể làm gì to lớn được cho các em, cho cộng đồng nhưng vẫn có thể cảm và chia sẻ những gì mà trong lòng mình muốn - dù một chút thôi cũng đủ thấy tình nhân loại vẫn còn tồn tại trên cõi đời vô thường này. Cảm ơn các xơ, cảm ơn các bạn vì đã cho các em một chút ấm áp trong cuộc đời bất hạnh, một chút chia sẻ nhỏ nhưng là cả bầu trời tình thương để các em có thêm niềm tin yêu trong đời và nụ cười trên môi. Thương lắm các bé ơi!

Cỏ Mùa Thu.

No comments:

Post a Comment